8/3/13

NGỒ NGỘ ĐÀN ÔNG - 4 (Tám về vợ)

13. Vợ là gì   

Định nghĩa 'Vợ' (Phần 1)

Vợ từ thiếu nữ hiền lành,                                

Đến khi xuất giá trở thành... "quan gia".


Vợ là con của người ta.

Và ta quen Vợ chẳng qua vì tình.
Có quan thì phải có binh.
Nên ta làm... lính hầu tình "quan gia".
Con ta do Vợ sanh ra.
Nên ta với Vợ... chẳng bà con chi.
Tại vì hôm Vợ vu quy.
Ta lỡ làm... lính hầu đi bên nàng.
Làm lính chứ không... làm tàng.
Tính chất của Vợ ta càng hiểu hơn.
Mỗi khi mà Vợ giận hờn.
Áp dụng "công thức giản đơn"... làm huề.
Khi Vợ đã ngỏ lời... chê.
Thì nên sửa đổi... "đa bê" tức thì (database).
Mỗi khi Vợ nhờ chuyện gì.
"Program" Vợ viết nhớ ghi trong lòng.
Khi Vợ đã nói là... "không!"
"Nguyên hàm bất định", đừng mong tìm dò.
Vợ mà nổi nóng dằn co.
"Bảo toàn định luật" phải lo sẵn sàng.
Khi nào cùng Vợ ra đàng.
"Bảy hằng đẳng thức" sẵn sàng lắng nghe.
Mỗi khi mà đã ngừng xe.
Phải lo... "chuyển vế " mở xe cho nàng.

Chie (st)
3CANG sưu tầm
Bình luận:
Vợ là «thế nọ, thế kia»
Khiến cho chồng phải sớm khuya mệt người
Thôi thôi để được «nghỉ ngơi»
Người ta là nhất, còn «trời» thứ hai.

14. Bản sắc của vợ... nhạt
Sự đời lạ lắm. Khi độc thân, anh nào cũng mơ vợ hiền hậu, hy sinh. Đến khi có vợ như thế rồi, nhiều ông lại… thèm sắc sảo.
Ngày còn độc thân, anh rất sợ mấy cô gái mạnh mẽ, sắc sảo. Đàn bà con gái đâu mà cái gì cũng biết, vào cuộc họp mình nói gì chưa đủ ý là họ tấn công liền. Nhiều cô ăn nói tía lia, kể chuyện tiếu lâm “mặn” không thấy ngượng.
Phải chăng vì vậy mà các cô thành đạt, biết trang điểm và ăn mặc hợp mốt, chỉ toàn các anh ở đâu ngù ngờ đến rước, chứ đám nam nhi trong công sở chung công việc hằng ngày không ai dám bén mảng. Bởi đã có tấm gương tày liếp đó rồi: Một anh chàng mới vào công sở, chưa điều tra kỹ, một hôm tỏ tình với cô gái trưởng phòng. Cô này liền đáp lại: “Này, anh có… hâm không đấy?”. Và bật cười, kể liền cho đám bạn. “Cha đó quê thấy mồ, nhà cửa, xe cộ chưa có gì, đến cái xe đi cũng còn cà tàng…”.
Thì ra cô ấy vừa mới “đá” một anh nhà giàu có, chỉ vì không khéo léo chiều chuộng đón đưa, lại còn ghen bóng ghen gió. Cô còn bay nhảy, đồng ý tìm hiểu không có nghĩa là đuổi sạch bạn trai. Đó là quyền của phụ nữ hiện đại. Chưa gì đã muốn độc quyền, bỏ tù rồi, thế thì cô cho anh ta… nghỉ khẩn trương! Đó, câu chuyện ấy khiến đám trai trong công sở hết vía. Rồi bao nhiêu câu chuyện đùa tếu, giai thoại thêu dệt tới cả mấy tháng trời.
Vì thế, anh rất sợ và tránh các cô gái quá sắc sảo, hiện đại. Tất cả đàn ông độc thân như anh đều giống nhau hay sao ấy - ai cũng ao ước sao tìm được cô nào hiền hậu dịu dàng, ít nói. Mà con gái bây giờ cô nào cũng mê mẩn “cá tính”. Họ nói, cứ xem các cuộc thi hoa hậu thì rõ, cô nào chẳng xinh đẹp! Tuyển trong cả nước mới ra một người, lại còn kỹ nghệ trang điểm, ăn mặc cao cấp, bao đội quân tinh nhuệ chuyên nghiệp vắt óc tìm cách trang trí cho cô - bộ mặt quốc gia. Nào đầm dạ hội, nào trang phục tự chọn, đặc sắc dân tộc… nhìn cứ hoa cả mắt. Thế mà lên sân khấu vẫn không thể thắng nổi thiên hạ. Hóa ra là đâu chỉ xinh đẹp, còn phải sắc sảo trí tuệ, có cá tính nữa. Thành ra bây giờ các cô gái luôn miệng nói tự tin chiến thắng và sống rất cá tính từ ngay khi còn ở gia đình. Các cô có căn phòng riêng bừa bộn, ngủ không biết giờ nào mới dậy, có khi mẹ ở nhà dưới phải gọi điện lên lầu mãi mới thấy cô xuống, chẳng thèm ăn những thứ mẹ nấu, xách túi đi luôn với mùi nước hoa đắt tiền vương lại.
Sự đời lạ lắm. Khi độc thân, anh nào cũng mơ vợ hiền hậu, hy sinh. Đến khi có vợ như thế rồi, nhiều ông lại… thèm sắc sảo. Lý do là: cuộc đời đâu phải chỉ có đi đi về về như cái máy giữa công sở và nhà. Cuộc đời cũng không bình an. Khi thì sóng gió công việc, rắc rối cách làm ăn, lo lắng, khi thì khó khăn trong việc nội bộ. Mệt mỏi, cần chia sẻ thì bà xã hiền lành chỉ biết cố thủ ở gia đình, lo con cái, nội trợ.
Còn các cô ở công sở thì hấp dẫn xinh đẹp, lại lắm mưu mẹo cố vấn sát cánh cùng chiến đấu. Đối với sếp, các cô ấy khéo chiều ý từng chút. Phòng làm việc có hoa, có nước uống, các báo cáo sếp cần, mỗi khi sếp đi đâu hay tiếp khách, mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ có từ hài lòng trở nên! Bây giờ mới thấy vợ hiền là… vợ nhạt!
Nhưng nhiều ông đến lúc sa cơ, mới thấy vợ nhạt của mình mới thực sự là người gắn bó. Nhiều cô vợ mọi ngày “nhạt” bỗng nghĩ ra và hành động nhiều điều hữu hiệu, thực tế lạ thường. Còn các cô bồ xinh đẹp sành điệu thì biến mất. Ngay khi sếp sắp hết chức, là thấy bộ mặt thật của các cô liền!
Thấm đòn rồi, mới ngộ ra mình nông cạn thật. Cả một nền triết học Phương đông, Nho giáo, Lão giáo, Phật giáo đều liên tục nuôi dưỡng mô típ về cái nhạt - thứ mà mỹ học phương Tây hoàn toàn quay lưng. Những nhà thơ cổ cũng nói cái nhạt là cái chối bỏ mọi đặc trưng hóa, cái nhạt chứa vị đậm đà nhất.
Thế mà thiên hạ vẫn chạy theo các tính cách sắc sảo và làm mất dần đi sự hiền hậu. Chịu đựng hy sinh trở thành xưa cũ, lạc hậu. Không biết “vận dụng triết học” thế này có khiên cưỡng không, nhưng hình như các anh chàng đàn ông vẫn còn hiểu lầm về các cô… vợ nhạt, vợ hiền. Họ nhìn như sự nhạt nhẽo không bản sắc. Trong khi đó bản sắc của các cô vợ đó lại chính là sự bền vững nhất.
Theo Quảng Yên - PNO
 (Sưu tầm từ Internet)
Bình luận:
Vợ nhạt thêm tí muối canh
Lại thêm tí ớt, lanh chanh hết liền
Dúi thêm chút chút đồng tiền
Khi vợ hết nhạt, chồng «thiền» sao yên.

 

15. Vì sao “phở” hấp dẫn hơn “cơm”?

Các nghiên cứu xã hội học cho thấy đàn ông ngoại tình vì họ luôn cho rằng, những cô tình nhân trẻ giống như những bát phở thơm lừng, hấp dẫn và ngon miệng. Còn những người vợ đầu tắt mặt tối ở nhà chẳng khác nào những tô cơm nguội bời rời, nhạt thếch, thậm chí có mùi thiu.
"Phở" với đủ màu sắc, mùi vị 
khiến người ta khó cưỡng nổi
* Đàn ông thèm được ăn “phở” vì “phở” lạ miệng, lâu lâu mới được ăn;  trong khi “cơm” ngày nào cũng được ăn và bắt buộc phải ăn.
* Vợ ngày nào cũng gặp nên tất cả những thói hư tật xấu đều bị phơi bày. Trong khi đó, bồ không phải lúc nào cũng được gặp, bởi vậy người đàn ông luôn thấy “phở” có thật nhiều ưu điểm và điểm nào cũng đẹp, cũng đáng yêu.
* Điều quan tâm của “cơm” là chăm lo thật tốt cho gia đình, còn điều quan tâm của “phở” là chăm lo thật tốt cho người đàn ông họ đang có. Chính vì như vậy nên cánh đàn ông luôn cảm thấy họ thật quan trọng trong mắt của “phở”; còn với “cơm”, họ chẳng là gì cả!
* Người đàn ông khi gặp rắc rối trong công việc, họ thường nghe “cơm” càu nhàu, phê phán rằng mình sai chỗ này mình, yếu chỗ kia. Trong khi đó, “phở” lúc nào cũng an ủi, vỗ về, tìm đủ lý lẽ để trấn an khiến họ cảm thấy thật bình yên.
* Đã rất lâu rồi, “cơm” không thèm làm mới chuyện chăn gối; thậm chí còn tìm cách né tránh với trăm ngàn lý do hoặc cự nự khi chồng đòi hỏi. Trong khi đó, “phở” luôn hết lòng chìu chuộng và quan tâm gần như tuyệt đối tới vấn đề này khiến những người đàn ông chỉ muốn ở luôn với “phở”!
Và còn vô vàn lý do khác nữa. Vì vậy, nếu không muốn chồng mải miết đi tìm “phở” mà bỏ “cơm” thì các bà vợ cần phải:
Nếu biết chăm chút, "cơm"
vẫn có sức hấp dẫn riêng
- Chú ý chăm sóc và làm mới mình: Bạn đừng bao giờ cho rằng, chỉ cần duyên dáng, lịch sự, mềm mỏng với người bên ngoài; còn “người nhà” với nhau thì chẳng cần phải màu mè, kiểu cách. Suy nghĩ đó rất nguy hiểm. Nên nhớ là đừng bao giờ quá lôi thôi hay xuề xòa trước mặt chồng, ngay cả khi ở nhà.
- Tương kính như tân: Đối đãi với chồng như khách quý, đừng bao giờ có tư tưởng cho rằng mình đã sở hữu anh ấy thì không cần phải khó nhọc làm gì để giữ gìn. 
- Bỏ bớt thói lắm lời: Trong cuộc sống, ai cũng có những khuyết điểm, đã là bạn đời thì phải chân thành, thẳng thắn nhưng tinh tế, dịu dàng; không bốp chát, càu nhàu, nói dai, nói khó nghe…
- Tuyệt đối không được sao nhãng chuyện gối chăn: Chẳng những vậy mà còn phải làm mới mình trong mắt anh ấy ngay cả khi lên giường. Người phụ nữ tươm tất, sạch sẽ, thơm tho luôn có sức quyến rũ đối với đàn ông. 
- Vợ chồng là “bạn đời”, là “đối tác” chứ không phải “đối thủ” nên đừng bao giờ “ăn thua đủ” với chồng. Mọi chuyện cần phải bàn bạc, thống nhất trên tinh thần tôn trọng lẫn nhau.
Phương Nghi - nld.com.vn
Ý kiến của các còm sỹ
·  Tuy vợ là cơm nguội, nhưng sẽ là vô giá những khi đói lòng. Và, vợ là cơm nguội của ta, nhưng là "đặc sản" của... thằng cha láng giềng!
·  Chồng là người bạn đồng hành của ta suốt đời chứ có phải ông nội ta đâu mà ta phải hầu hạ, đoán ý?
·  Có 1 người vợ có những đức tính như "phở" thì chẳng có ông chồng nào đi ngoại tình cả.
·  Lúc ngán phở quay về thì ăn lại cơm thừa thôi! Đàn ông mà, món nào cũng thích, nhưng rồi cơm, phở, bún... cũng sẽ ngán.
·  Chán cơm thì có phở, nhưng chán phở trở về chưa chắc đã còn cơm.
·  Thời hiện đại a còng hiện nay, nhiều đàn ông vừa ăn cơm vừa ăn phở, họ hành xử thật khéo léo theo kiểu: "Sáng chở cơm đi ăn phở, chiều chở phở đi ăn cơm, tối cơm về nhà cơm, phở về nhà phở". Vậy mà có ông ăn phở suốt 10 năm có thêm cu Tý và cơm vẫn chưa hay biết.
·  Vì tư tưởng suy nghĩ của đàn ông Việt còn độc đoán gia trưởng trong mỗi gia đình. Chưa chắc họ chán cơm nhưng vẫn thích ăn phở.
·  Các ông thử dàn cảnh mình đang thiếu nợ cả trăm triệu và bị bệnh ngặt nghèo (như ung thư) cần người chăm sóc lâu dài xem, có phở nào còn ở lại với các ông không?
·   Vì sao “phở” hấp dẫn hơn “cơm”? Vì trâu già thì ham cỏ non. Toàn là chọn "phở" trẻ đẹp chân dài thua mình cả chục tuổi, có ông nào chọn "phở" ngang tuổi "cơm" đâu...


Bình luận:
Cơm thì lèn chặt dạ dày
Phở thì lỏng lẻo, cả ngày không no.
Thế nên “chăn ấm khéo co”
“Và cơm, lùa phở” chả lo chuyện đời.
Ha ha Hi hi

16. Vợ dễ kiếm, chiến hữu khó tìm!
Xưa nay ta hay nghe nói “tìm được nửa kia của mình” thật khó, và nếu không tìm được thì bất hạnh xiết bao. Nhưng thật ra chuyện này chỉ đúng với phụ nữ. Còn với đàn ông, bất hạnh nhất trên đời là không có bạn, chứ vợ thì… chuyện nhỏ!
Bạn ở đây không phải là loại bạn trà dư tửu hậu, cụng ly vài bữa xong là … biến. Loại đó thì đầy: đồng nghiệp, đối tác, nhân viên, cùng lớp, cùng quê, thậm chí cùng phòng tập gym là đã có thể “làm vài ve” cùng nhau om sòm chém gió được rồi.
Bất hạnh nhất trên đời là không có bạn, chứ vợ thì… chuyện nhỏ!
“Chiến hữu” ở đây là những người bạn “đứa nào đụng đến mày, bước qua xác tao.”  Lỡ có thằng cô hồn nào nó “láo toét” với ta ngoài đường, ta đâu có nhờ vợ hay bạn gái được???  Xã hội quy định rằng ta phải là bóng tùng quân cho các nàng núp!!!  Chả thấy thằng cha nào khi “đụng chuyện” lại bốc điện thoại lên gọi… bồ đến giúp bao giờ cả.
Ta kẹt tiền. Thôi đừng bàn đến lý do. Đời nam tử, cuôc chơi này ta làm chủ, có chơi có chịu, lúc đề huề lúc thiếu thốn là chuyện đàn ông hàng ngày.  Nhưng kẹt tiền làm sao xin … vợ??  Sợ vài ngàn ăn sáng còn bị bớt ấy chứ.  Bởi vậy, ta phải có chiến hữu.  Tất nhiên ta sẽ loại ngay cái bọn “bạn” giả lả “anh cứ để em” khi ăn nhậu nhưng luôn bảo “chà, dạo này em kẹt quá, vừa xây nhà, vừa vợ đẻ (lại vợ!)” khi ta thiếu thốn muốn mượn vài triệu.
Khi bạn gái hoăc vợ ta “tổng tấn công và nổi dậy”, chỉ có chiến hữu mới có thể đi nhậu với ta lúc một giờ đêm để sẻ chia mà thôi.  Đến cha mẹ ta, ta cũng không dám nói, sợ các cụ lo, lỡ cao huyết áp thì ta lại có thêm một điều nữa phải đảm trách.
Khổ từ thuở Adam khổ đi…
Đàn ông có nhiều nổi khổ. Tâm lý đàn ông rất mệt mỏi vì nhiều sức ép, cái thì do xã hội đeo vào, cái thì do tự ta đeo vào, và có cái thì do trời sinh ra thế từ thưở Adam!
Thế giới này gái thì đầy, kiếm một thằng chiến hữu mới khó!
Này nhé: phải kiếm nhiều tiền, phải mạnh mẽ thành công chinh phục đỉnh cao – mà thời nay các nàng vừa mê trai giỏi kiếm tiền, nhưng đồng thời lại phải đẹp đẽ thơm tho bụng 6 múi, lịch lãm, biết nấu ăn, biết quán xuyến việc nhà, trông trẻ con, và lại phải sành sỏi trên giường nữa.  Quên, còn phải lãng mạn nữa!
Trong khi các nàng - dù bồ hay vợ - có bao nhiêu nàng “tự nhìn lại mình” mà nhẹ nhàng tế nhị cùng ta vượt khó, khuyến khích ta nỗ lực ngay cả khi còn kiếm ít tiền, còn chưa thành đạt?  Giàu vì bạn, sang vì vợ, các cụ đã dạy rồi.  Nhưng không giàu trước thì làm sao mà sang đây? Chả thấy ai khen “Chà, tướng anh đi cái xe cà tàng này sang gớm!” cả.
Các nhà tâm lý thì bảo đàn ông luôn cảm thấy bất an về kích thước cơ thể (nói toàn bộ và và nói cả… cục bộ, hehe) của mình, nên chàng nào thấp bé nhẹ cân thì lại lo lắng suốt.  Rồi các nghiên cứu trên thế giới cho thấy bao nhiêu phần trăm phụ nữ không hài lòng với các ông trên giường – ta cũng phải tự lo nốt.  Thằng bạn ta mà có rượu rắn hay Ama Công thứ xịn, nó cùng uống với ta.  Chứ để bạn gái ta cùng uống thì có khi rượu “ông uống bà khen” chuyển sang rượu “bà uống ông chạy!”.
Mấy cái nỗi khổ này, làm sao chia sẻ với bồ hay vợ được đây, khi mà chính các nàng góp phần khá lớn tạo ra chúng???  Chả thấy có chị phụ nữ nào đi lo chạy chữa cho chồng cả, chỉ có nằm đó mà phán thôi.  Thật oán con rắn quá, ai xui nó cho ta ăn táo làm chi cho rầy rà…
Thà bỏ vợ chứ không bỏ bạn!
Gần đây có cô diễn viên múa Phạm Ngà chê trai Việt và cảnh báo nguy cơ ế vợ.  Bài viết của cô ấy còn đây. Ta không nên lo làm gì. Trừ phi (nói trộm thôi) có việc xuất khẩu… phụ nữ đại trà, chứ sự thật thì mấy chục triệu cô gái Việt vẫn sẽ lấy trai Việt thôi.
Có nhiều tâm sự, chỉ đàn ông mới có thể hiểu và chia sẻ cũng ta
Vợ hay bạn gái, rồi ta sẽ có. Đến Chí Phèo mà còn có Thị Nở, thì ta sợ gì chứ? Cái chính là ta không thể sống đời trọn vẹn đời đàn ông mà không có một chiến hữu cùng ta chia sẻ những nỗi khổ đàn ông trong đời.
Thế giới này gái thì đầy, kiếm một thằng chiến hữu mới khó. Bởi vậy, đừng hỏi tại sao đàn ông có câu: “Thà bỏ vợ chứ không bỏ bạn”!
Phương Nam - vn.nang.yahoo.com
Bình luận:
Ví như bạn nghiện thuốc lào
“Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên”
Tương tự, bị vợ xướng tên
Chạy đâu được nữa, chỉ rên suốt đời.

3CANG

Xem thêm